Nguyễn Lan Uyên, đến từ TP HCM, rất thích đi du lịch đến những miền đất mới. Ngoài Việt Nam, cô từng đến Indonesia, Myanmar, Neplal, Trung Quốc, Hàn Quốc, Maldives... Dưới đây là chia sẻ của Uyên trong chuyến đi Philippines năm 2016.
Trong hành trình 8 ngày, tôi chọn 2 ngày đầu tiên đến Philippines để tham quan núi lửa Taal và Manila. Chính cũng tại 2 nơi này tôi đã đi từ bất ngờ này tới bất ngờ khác vì sự "làm tiền" của các dịch vụ du lịch tại đây.
Sau khi đáp chuyến bay giá rẻ đến sân bay Ninoy Aquino, tôi và hai người bạn bắt taxi về khách sạn ở khu Malate. Núi lửa Taal nằm ở Tagaytay, cách thủ đô Manila 60 km. Để đến được điểm bắt xe bus đi Tagaytay, chúng tôi đi bộ 300 m tới nhà thờ Malate, đổi hai chuyến xe jeepney nữa mới tới trạm dừng.
Xe đến Tagaytay sau hai tiếng, lúc này hơn 11h trưa nên chúng tôi ghé cửa hàng thức ăn nhanh gần đó. Xe tricycle có ở mọi ngóc ngách, từ đây chúng tôi tiếp tục bắt xe để đến bến thuyền. Một xe chở được ba khách, hai khách ngồi trong thùng xe kế bên, người còn lại ngồi yên sau. Sau khi hỏi giá kỹ, chúng tôi được chốt "mỗi người 50 peso (25.000 đồng), ba người là 150 peso một chiều". Những tay tài xế tricycle trứ danh ở Philippines bây giờ tôi mới có dịp trải nghiệm dù nghe đồn đã lâu.
 |
Chiếc xe chở các du khách với vận tốc 90 km/h như không có thắng. Ảnh: NVCC. |
10 km đường đèo ngoằn ngoèo xuống bến thuyền là lần đầu tiên trong nửa đời người của tôi phóng với tốc độ 90 km/h và không hề giảm tốc độ khi cua. Ban đầu còn hơi sợ sợ, sau một hồi chúng tôi đều quen và phấn khích.
Ra bến thuyền, chúng tôi không thấy khách du lịch nào. Chủ thuyền ở đó gạ mua tour 4.000 peso cho 3 đứa (2 triệu đồng), bao gồm thuyền qua đảo, phí môi trường, ngựa lên miệng núi lửa, hướng dẫn viên (guide). Chúng tôi từ chối vì 3 đứa xác định đi bộ lên miệng núi lửa và không cần guide, chỉ cần thuê thuyền qua thôi, mặc chủ thuyền "dọa" đường lên lầy lội người không đi được, phải đi bộ cả đi lẫn về 10 km, giữa đường kiệt sức... Giá thuê riêng thuyền là 2.000 peso (một triệu đồng), chở được 5 người, nhưng không có ai xung quanh nên chúng tôi chia nhau.
Sau 30 phút, thuyền cập bến, đậu sát mép nước, trên bờ có một anh chàng đon đả cầm ván gỗ 2 m chạy ra kê cho khách bước xuống, nắm chặt tay từng người dẫn đi qua một cách nhiệt tình. Chúng tôi mỉm cười chưa kịp cám ơn thì anh ra giá 50 peso tiền cầu, khiến cả ba ngỡ ngàng.
Đang còn tức anh ách, chúng tôi đi vào bên trong đóng phí môi trường 100 peso (50.000 đồng) thì một nhóm guide dẫn ngựa ra tranh giành lôi kéo, mấy người bán nước bưng dừa mời 50 peso một trái... Khi tôi hỏi đường để đi...